tự nhiên.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã khéo léo sử dụng sự tương phản giữa hai hình ảnh "cau" và "mẹ" để khắc họa sự thay đổi rõ rệt giữa tự nhiên và con người. Cau, với ngọn "xanh rờn," đứng thẳng vươn cao tượng trưng cho sự trường tồn của tự nhiên, đối lập với hình ảnh lưng mẹ "còng" và mái đầu "bạc trắng." Câu thơ ngắn gọn, súc tích nhưng gợi lên